Thơ vui

Tình yêu tin học

Theo chỉ số em còn là đơn thể
Mi-nhon như … một máy tính mi-ni
Anh tình cờ nhìn cấu trúc ngoại vi
Rồi từ đó ngược xuôi giòng dữ liệu

Em cứ thế tung ra từng mã hiệu
Anh khởi đầu giải mã toát mồ hôi
Trên màn hình tinh thể lỏng, em tôi
Mê xử lý đâu ngờ anh quá tải … …


Xin em chớ đổi qua nguyên lý giải
Để anh còn tiếp cận được tiến trình
Nhớ cũng đừng rẽ nhánh bất thình lình
Anh chết tắc dưới vòm trời ảo luận

Xin điều phối thông tin cho thật chuẩn
Đừng cho anh địa chỉ ảo nhé em
Anh đọc xong sẽ mặc định im lìm
Vì chẳng biết làm sao mà móc nối

Xin cập nhật mỗi khi em chuyển đổi
Để anh còn hướng đối tượng mà đi
Anh cất vào bộ nhớ để bảo trì
Và khẳng định một mình em trong đó

Em có biết hệ nhị phân định rõ
Một cấu hình chỉ hai chữ Anh – Em
Khi gọi tên, với điều kiện êm đềm
Là khởi động cuộc lập trình nhất thể

Xin hãy gọi thầm tên anh em nhé,
Vì anh đang khe khẽ gọi tên em …

Tình Yêu Toán Hóa

Anh ngõ ý xin em đừng phản ứng
Hãy vui lòng cho tác dụng vào tim
Anh yêu em như acid yêu kiềm
Nếu hóa trị 2 ta cùng tương đối

Véctơ tổng gắng công xây dựng
Bèn triệt tiêu hai phân tử ion
Hóa trị em, anh ghi khắc trong lòng
Để tổng hợp ái tình đi thẳng hướng
Bằng điểm điều hoà dù xa muôn tượng

Nhưng cân bằng tình đã lên ngôi
Phương trình này dù 1 ẩn số thôi
không thể chứa một tim hai ẩn số
Tình cảm em không đo bằng tọa độ
Bằng chiều dài hay cung ngắm //
Anh đừng dùng theo trục x bằng O
Hãy mở cửa đóng tim lòng hội tụ

Tình Toán Học (Hình Học)

Tôi vẫn nhớ những khi em Đối Diện
Ánh mắt nhìn bằng Góc Độ Đường Cong
Lòng xôn xao cho Quĩ Đạo đi vòng
Hồn tôi để Giao em Đường Tiếp Tuyến
Em lướt qua, cho buồn-vui Nghịch Biến
Gặp một lần, nơi Tiếp Điểm mà thôi
Tôi Xoay Tròn, tìm lại nhưng xa rồi
Em sẽ mãi ra đi về Vô Cực

Nhưng tình tôi là một đường Trung Trực
Như thật thà Cân Xứng nơi con tim
Tôi Phân Đều, và xuyên qua giữa em
Nơi Trung Điểm tôi muốn tình Vuông vẹn

Rồi một ngày, tình Tam Giác cũng đến
Tôi hiện hình, trong ba Góc Bù Nhau
Em vì ai mà Phụ để tôi sầu
Nhìn đau đớn Cạnh Huyền em nối mộng

Tôi thả đời theo Trung Tuyến phóng túng
Em lại tìm Hình Thông Số Bình Phương
Ðến Nội Tâm, tôi dừng chốn đau thương
Buồn man mát, em đùa trên Ngoại Tiếp

Nói làm chi, Định Phân đà muôn kiếp
Em lạc vào một Quĩ Tích cuồng quay
Tôi đứng đó, Khoảng Cách không đổi thay
Nhìn thầm lặng, một Góc đời Trực Diện

Tình yêu vật lý

Tôi và em là hai hành tinh lạ
Gói phận đời trong vũ trụ bao la
Niềm riêng mang nặng trĩu dãy ngân hà
Ta khắc khoải bên từng năm ánh sáng

ôm ngõ hồn còn in hằn dĩ vãng
Ta yên nằm trên hai trục x,y
Vết thương lòng nào hẳn đã phôi phai
Như dung khí vẫn còn âm ỉ đốt

Nhờ ánh quang ta gặp nhau bất chợt
Tình gieo tình theo định luật Newton
Ðem ưu tư ta nối nhịp cầu vồng
Trên trục z ta nhận ra giao điểm

Nhưng có phải cõi đời hay châm biếm ?
Mĩa mai thay định lý Hubble ra đời
Ngày mỗi đưa hai đứa mình hai nơi
Ðể khoảng cách là một trời thương nhớ

Từ xa em, hành tinh tôi đã vỡ
Tự thu mình vào vùng tối black-hole
Hững hờ trong kiếp sống qúa mõi mòn
Tim lạnh giá, vô tri, vô sắc diện

Kiếp phù du, nào có chi vĩnh viễn ?
Ðời chỉ là sự kiện nối tiếp nhau
Ðắp lên ta chất ngất vết thương đau
Rồi bùng nổ, trả ta về hư cấu

ST

One Reply to “Thơ vui”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *