Xin cho tôi dù biến thành hư ảo
Cốt gần em một giây phút nữa thôi,
Để cộng lại những nỗi niềm thương nhớ,
Và trừ đi những ngày tháng chia phôi.
Em hãy nán ngồi đây thêm chút nhé!
Dù phần tư hay một nửa CHU KỲ,
Chút thời gian "EPXILON" nhỏ bé,
Chẳng làm khô giọt lệ đọng trên mi
Để dòng lệ tuôn dài như TRỤC SỐ,
Đưa nỗi đau đến tận VÔ CÙNG,
Nơi tiệm cận gặp những đường cong thương nhớ,
Hai chúng mình đưa sáo sang sông.
Có GIỚI HẠN nào không em yêu quý,
Khi cuộc đời như một dãy PHÂN LY,
Tình đã mất như chưa hề HỘI TỤ,
Còn mong chi trở lại với CHU KỲ!
Khi em đã chói ngời trên đỉnh MAX,
Anh vẫn còn chới với giữa dòng sông MIN.
Em kiêu hãnh hàm LUỸ THỪA ĐỒNG BIẾN,
Anh ngậm ngùi trị tuyệt đối hàm SIN!
Có sứ mơ nào ĐEN TA mất?
Để chúng mình được xích lại gần nhau,
Vì khi đó dù MIN hay MAX,
Một số không tròn trĩnh nữa đây!
Hàm hy vọng đang kéo dài diện tích,
Mà tình em NHÂN TỬ tiến về không,
Anh KỲ VỌNG biến mình thành VÔ HẠN,
Mong cuối cùng còn lại chút không?
Nhưng hy vọng vẫn chỉ là vô vọng,
Như số không chờ đợi LUỸ THỪA,
Như số âm muốn tìm căn bậc chẵn
Như hẹn gặp người trong mộng, trong mơ.
Bởi nghịch lý tình yêu là như thế
Như đồ thị đường cong lên xuống không ngờ,
Khi TẬP RỖNG tình em không còn nữa,
Anh chỉ là VÔ NGHIỆM đứng chơ vơ!
Vòng thương mến lấy TÂM làm nỗi nhớ,
Và cách xa là BÁN KÍNH đơn côi,
Hai đứa mình bởi không cùng PHƯƠNG TÍCH,
Phép BIẾN HÌNH nào đưa em đến bên tôi?
(ST)