Yêu thương đôi khi là lớn, nhưng đôi khi lại nhỏ bé như 2 ngón tay út vô tình chạm vào nhau… Yêu thương không ở đâu xa mà thực sự rất gần… Yêu thương đôi khi là im lặng nhưng đôi khi cần phải nói ra, thật nhiều… Để biết mình đang yêu… Để ai đó biết họ đang được yêu và để cuộc sống có nhiều hơn những niềm vui.
…from Panda…
Nghĩ đi nghĩ lại thì có lẽ mình im lặng lâu quá. Ai biết chuyện cũng bảo sao không nói thẳng ra đi. Để lâu thế "mất" đấy. Ôi trời, nếu đơn giản thế thì cần gì phải bàn.
Như tựa một cuốn sách có câu "Bạn chính là những gì bạn nghĩ", mình bị đầu óc mình chi phối nhiều quá. Kể cả trong chuyện tình cảm cũng thế. Cái gì cũng nghĩ đi nghĩ lại, đánh giá tới lui. Để rồi lúc đưa ra được quyết định thì cơ hội qua mất rồi. Mà nhất thiết có cần phải nghĩ nhiều thế không nhỉ? Sao không nói quách ra rồi muốn ra sao thì ra?…
Đã không biết bao nhiêu lần có cơ hội để nói ra cái câu nói chỉ có 3 từ ấy thôi, thế mà chả hiểu tại sao không cất lên thành lời được. Cứ ấp a ấp úng, lắp ba lắp bắp cứ như gà mắc tóc ấy. Haizz, đúng là bao giờ nói cũng dễ hơn làm…
Nếu không nói được thì viết thư cũng được mà 🙂
Dạ vấn đề này phải nói trực tiếp cơ chị ạ. Em muốn biết phản ứng của cậu ấy thế nào.
hì, đã cho lên blog rùi cơ à, vinh dự quá, hehe, try ur best!!!