Cảm ơn cuộc đời đã cho ta ngày hôm nay hối hả
Với những lo toan, những khắc khoải, mệt nhoài,
Với âm u phủ kín cả những khe cửa sớm mai
Và ta lại đứng dậy, bước đi, mãi.. như chẳng còn cảm giác..Phố sau cơn mưa đã ủ ê, tan tác?
Trời sau cơn mưa sao nắng vẫn chưa về?
Người sau cơn mưa là người đi xa mãi..
Tôi sau cơn mưa, tôi bỗng lạc loài..Này anh ơi! Cho tôi xin một nụ cười!
Ừ, và em ơi! Em hãy cười thật tươi, em nhé!
Tôi chỉ cần vậy thôi, để đi qua những tháng ngày lặng lẽ
Mà tái tê, mà đau đáu tận trong tâm..Ừ nhỉ! Cuộc đời còn có gì đớn đau hơn?
Ta phải cảm ơn đời vì ngày hôm nay đến sớm
Hãy trải mình qua để chờ ngày nắng mới
Ai mà chẳng có những ngày u tối giữa cuộc đời..
…
Viet oi cuoi len nao! hi ^_~
🙂