Hội này chỉ tồn tại để người thích ở một mình biết có người khác cũng thích ở một mình, xã hội không toàn người có tinh thần hướng ngoại như trên TV. Chúng tôi chỉ cần điều đó.
Cái “một mình” ở đây không liên quan gì tình yêu. Không phải “thích ở một mình” có nghĩa là “không thèm yêu”. “Thích ở một mình” ở đây (theo hiến pháp của hiệp hội) có ý nghĩa giản dị hơn: “Mỗi ngày thích có thời gian ở một mình để suy nghĩ, sáng tác, và thư giãn”.
Ai muốn đăng ký tham gia hiệp hội phải có tính cách giống chúng tôi. Vậy chúng tôi là những người như thế nào?
…
Trước hết chúng tôi là người bình thường. Văn hóa Việt Nam hơi nghiêng về phía “cộng đồng” nên chúng tôi đôi khi bị nói là “hơi lập dị” (Nếu sống ở Nhật Bản hay Anh Quốc không ai nói thế đâu). Nhưng chúng tôi không bị trầm cảm, tự kỷ hay bệnh tâm thần gì hết. Chúng tôi chỉ thích ở một mình, thế thôi.
Thứ hai, không phải lúc nào chúng tôi đều thích ở một mình. Đôi khi chúng tôi rất thích chia sẻ, có người khác xung quanh. Nhưng các người ấy phải hợp với chúng tôi, anten của họ phải bắt đúng tin hiệu mà đài của chúng tôi đang phát, và ngược lại. Mặc dù chúng tôi có khả năng nói chuyện xã giao với bất cứ ai (đời đã cho chúng tôi nhiều cơ hội tập luyện) nhưng chúng tôi sẽ thấy rất vất vả, nhanh “hết pin”.
Chúng tôi kiêu.
Chúng tôi thích quán café yêu tĩnh.
Chúng tôi ghét những người gây ồn ào ở quán café yên tĩnh. Chúng tôi đặc biệt ghét những người gây ồn ào ở quán café yên tĩnh bằng cách chửi bậy. Chúng tôi cầu trời để một phần trần nhà rơi xuống đâm họ bất tỉnh. Chúng tôi không hiểu vì sao họ không tự biết họ đang nói quá to. Bản thân chúng tôi chỉ dùng đủ “volume” để người đối diện có thể nghe được. Một cuộc trò chuyện riêng là một cuộc trò chuyện riêng; chúng tôi không dùng cái miệng làm cái loa phường.
Khi đi chơi cùng nhóm chúng tôi hay bị người khác nói “Bạn ít nói thế!”, Chúng tôi rất ghét câu đó.
Chúng tôi thỉnh thoảng có cảm giác muốn thoát khỏi phòng karaoke, nhà hàng, đám cưới đông người. Chúng tôi biết nhiều cách để làm được điều đó. Sáng hôm sau hay có người hỏi: “Tối qua mày biến mất ở đâu, lúc nào? Hát xong tao tưởng mày vẫn còn đó, tìm mãi không thấy!”. Chúng tôi cười. Hóa ra chúng tôi là ma.
Chúng tôi sợ những lần đi chơi cùng nhóm mà theo phong tục của Việt Nam chúng tôi phải đợi mọi người đứng lên mới về cùng nhau. Chúng tôi cảm thấy sắp bị điên khi mọi người đang chuẩn bị về rồi quyết định “hát nốt” vài bài, việc hát nốt ấy kéo dài đến gần nửa tiếng.
Chúng tôi không sợ nói dối, nếu việc nói dối có nghĩa chúng tôi được về sớm.
Chúng tôi hơi sợ Tết.
Chúng tôi khó yêu.
Ai mà yêu được chúng tôi (và được chúng tôi yêu lại) là người may mắn.
Khi học cấp 3 có thầy giáo yêu cầu lớp làm việc nhóm, chúng tôi tìm cách nhận những việc khó nhất, mang về tự làm. Đó là vì (a) chúng tôi không muốn mất thời gian cười duyên khi người chưa hiểu vấn đề phát biểu dài dòng (b) chúng tôi tự làm sẽ nhanh và chất lượng hơn.
Chúng tôi cảm thấy khó chịu khi phải giải thích những điều người ta nên tự hiểu.
Chúng tôi yêu thiên nhiên.
Chúng tôi sợ nhất là những người không bắt được tín hiệu. Ví dụ, một anh taxi bắt chuyện chúng tôi. Chúng tôi sẽ trả lời hết sức ngắn gọn và xã giao, để anh taxi đó hiểu rằng chúng tôi không có gì để nói vào lúc này. Khi anh taxi hỏi tiếp (và tiếp và tiếp) chúng tôi bị “điên ngầm”. Nếu đặt mình vào vị trí của anh taxi đó chúng tôi sẽ không hỏi tiếp đâu – có chút cảm giác khách không muốn nói chuyện là chúng tôi im lặng ngay.
Chúng tôi thích đi bộ.
Chúng tôi không thích phát triển quan hệ với cấp trên bằng cách “đi nhậu”. Chúng tôi thà cho tiền gấp đôi vào phong bì A4 hơn là mất thời gian đi nhậu với người lạ chưa biết có hợp với mình. (Nếu có hợp thì đi nhậu vì tình cảm, không phải vì quan hệ)
Nếu đến nhà cô hàng xóm để mượn tua vít, rồi thấy cô ấy bắt đầu xếp ghế và rót nước, chúng tôi nghĩ: “Chết rồi!”.
Chúng tôi thích mèo hơn chó.
Chúng tôi hay ngại.
Chúng tôi chung thủy trong tình yêu. Nhưng phải xác định đó là tình yêu trước – chưa xác định hai người là người yêu của nhau thì vẫn nhẳng như ai.
Chúng tôi thích vẽ tranh, viết blog, sáng tác bài hát… xuất phát từ những giây phút ngồi một mình.
Chúng tôi quý người già.
Chúng tôi có khả năng nhận ra nhiều thứ. Ai đang yêu ai, ai đang sợ ai (và ai đang sợ yêu ai), hoặc ai đang buồn vu vơ, ai chưa đủ trình độ để biết vu vơ là cảm giác gì. Hai con mắt của chúng tôi luôn ghi hình, liệu hồn!
Chúng tôi có khả năng nhận ra nhau. Đi nhà hàng, ngồi ở bàn, được giới thiệu 15 người bạn mới (là các bạn bè của một người chị trong họ chẳng hạn) là chúng tôi nhận ra ngay “đồng hương”. Anh Joe ơi, đây là bạn Linh (tội gật đầu, cười), kia là anh Hiếu (tội gật đầu, cười), kia là em Nhung (tội gật đầu, cười), kia là em Hiền (“Em giống anh đấy” hai mắt của Hiền nói, “Và em biết anh biết anh rất giống em”)
Chúng tôi có văn hóa riêng. Nếu tôi đi cùng một người Canada “chưa bắt được tín hiệu” và một người Việt Nam “bắt được tốt” tôi sẽ cảm thấy gắn bó với người Việt Nam hơn, mặc dù tôi và người ấy đến từ hai văn hóa khác nhau.
Chúng tôi nhạy cảm.
Khi đi chơi cùng nhóm và thấy có một người đang buồn vì chưa biết cách tham gia vào cuộc trò chuyện, chúng tôi tạo điều kiện để người ấy nhảy vào một cách tự nhiên.
Chúng tôi khéo.
Nếu không cẩn thận chúng tôi có thể làm người không khéo bằng cảm thấy sợ.
Chúng tôi hay bị hiểu nhầm là người bi quan. Chúng tôi lạc quan và yêu đời nhưng “nói nhiều làm gì”. Chúng tôi sống rất ý nghĩa, đóng góp nhiều cho xã hội, nhưng hai điều đó chúng tôi làm theo cách của chúng tôi.
***
Hết. Nếu bạn nhận ra chính bạn trong những “chúng tôi” trên, bạn có thể đăng ký làm thành viên của Hiệp hội những người thích ở một mình (mời bạn nộp hồ sơ ở phần comment). Đăng ký xong bạn không cần phải làm gì hết, cứ tắt máy đi và chơi đi… một mình.
P/s: đúng chỉ có những hội viên cốt cán mới có thể đúc kết được những kinh nghiệm thế này . Theo đánh giá cá nhân thì mình phải đạt được 99,99% tiêu chí của hội rồi. Tham gia ngay mới được
Thì nó vẫn là chỗ hóng mát của tớ mà, giờ có thêm người cho nó xôm tụ
ko biết à, cả dòng họ nhà tớ mà ko thế thì sao tớ thành ra thế này :whistle: nói trước là cả dòng họ, cả gia tộc nhé
thay vì chat trên YM, giờ hội cứ ngồi chờ mes hiện lên trên trang đầu blog 😆
thật ngại quá, cả hai cậuts đã từ chối 1 lần rồi, nên ko hai lời mà nhận lại đâutớ ấy mà, thích làm Khổng Minh hơn là Lưu BịCả nhà cứ tha hồ nhường đi, nhưng mà nên biết, TRƯỞNG là lắm hoa màu lắm nhé ( tung hỏa mù câu này cho dân tình tranh đấu tí chơi – hé hé hé _ hcả mấy khi hội này có gì xôm xụ cả)t5 này tớ xuống HP – đón tiếp tớ nhiệt liệt vào nhé
@Jun: cậu ác quá đấy, cứ xuống HP đúng lúc tớ ko có ở nhà là thế nào. Đợi đến lúc tớ ở nhà rồi hãy xuống :p
tớ về rồi kekegần màbữa nào hứng lại xuống “thanh tra” đột xuất nữa
Nhanh quá, sáng đi chiều đã về rồi. Thế xuống “thanh tra” gì đấy?
khikhikhi^^dã ngoại trong ngàkiêm thah tra thành phố coi tình hình hội mình phủ sóng tới đâu
Thực sự ko ngờ trên Opera có một Hội hợp với những người như e thế này, cám ơn a vì đã tạo ra một Hội thật thú vị 🙂
@lampham: Ờ thực ra thì tớ không phải người tạo ra hội này. Hội này bản quyền của anh Joe (chắc chẳng ai lạ gì anh này nữa). Ban đầu, tớ đọc bài này của anh Joe tớ thấy rất thích nên bưng về blog mình thôi. Không ngờ là lại có nhiều người quan tâm đến thế 🙂
hí híxin mờià, ấy có thích chơi trò thám tử ko?
@Jun: hè này tớ về, chắc tiện thể “thanh tra” địa bàn của phát ngôn viên xem thế nào 😀
Originally posted by JunCantyLee:ầy dalampham đã hiểu ra điều gì thế?Dạ là e đã hiểu là bài viết gốc là từ a Joe nhưng vẫn rất thx công tuyên truyền cho cộng đồng của a Việt :yes: :happy:
ầy dalampham đã hiểu ra điều gì thế?
À thì ra là vậy ^^, dù sao cũng chúc chúc tinh thần “một mình và tích cực” này của Hội tiếp tục phát huy nhé :cheers:
chính nhẽ Việt phải làm chân phát ngon viên mới phảicó công làm Loa cơ mà
Cái “Hội”nghe cũng kì kìNhưng thật hấp dẫn với điều lệ raTui thì chắc phải tránh xaVì mình đã nhỡ kéo ra một bầyBây giờ thành nhợ,thành dâyNào là bà xã,nào là bà haiÔng trời ổng ghét ổng đàyLàm tui buồn… ngủ hết ngày lại đêmNhưng nhờ sức tui cũng bềnCam chịu gian khó chờ ngày ‘ĐỘC THÂN”
@pham: thánh kìu. Nhân tiện, có vào hội ko :D@bác Khải: dạ, chào bác :)@Jun: tớ ko làm loa đâu, tớ làm loa chả ai nghe cả :ko:
thế làm gì? hay bạn làm đài phát thanh đi :p
Cái đầy thì đương nhiên ạ, e đáp ứng cũng fải được 80% tiêu chuẩn là ít 😀
chúc mừng thành viên mới: LAMPHAMbắt tay cái nào :hat:
@Jun: thôi nhường cậu làm loa với đài phát thanh. Tớ lui về ở ẩn đây :D@lampham: chào mừng bạn đến với hội :drunk: @all: tình hình là theo ngày tháng của entry này thì hội mình sắp được 1 năm rồi. Tớ đang âm mưu một cái offline. Có ai đồng ý không nhỉ. Ai đồng ý giơ tay 😉
ai cũng muốn ở ẩn thế này offline hò nhau mỗi đứa một góc tự kỷ hết à
thì ý tưởng là thế mà
Originally posted by Whitejasmine:@all: tình hình là theo ngày tháng của entry này thì hội mình sắp được 1 năm rồi. Tớ đang âm mưu một cái offline. Có ai đồng ý không nhỉ. Ai đồng ý giơ tay Ý tưởng này hay đấy ạ, theo ngày tháng Entry thì là 10/7, cỡ đó chắc e thi xong :DPS: ID của e là I am pham ( I chứ ko fải L ạ, khổ thế mọi người cứ nhầm :lol:) nhưng cứ gọi e là Phạm là đc rồi :whistle:
nhường Cú tổ chức đi, các em có vẻ ngóng anh Cú ;))
khakhalập thê 1 trang mới song song chứ thay thì cái đám chiến tích đấu khẩu ( hay là tâm tình nhỉ?) này bỏ đi đâu
thế ai trông cửa sau?
tớ ở ngoài thu tiền vé, Jun canh hộp tiền nhé 😀 cuối buổi xem thế nào chúng ta bù khú
akio không biết ấy chứ, Jun với Cú nhớn đã bàn vè cái ngày of tự kỷ này cách đây 1 nămchà chàhội trưởng Cú ơi, chứng tỏ tài anưng đi nàoxoay xở khéo léo vào nhétớ ủng hộ cậu
hay là thay luôn cái entry này bằng fanpage của cú đi :rolleyes:
cửa sau đương nhiên khóa, chúng ta giữ chìa, để tiện việc tẩu tán cùng hòm tiền he he
Bó tay với 2 bạn này. Mình vẫn có cảm giác bất an mà lại. Giờ thì rõ ràng rồi nhá :chef: @all: mọi người ở HN hết nhỉ, hè này về tớ cũng ghé qua HN. Lúc đấy tập trung chắc là được đấy nhỉ.P/s: các tình yêu ở HN biết quán cà phê nào được được thì cứ tư vấn nhá. Tớ chẳng biết quán nào ngoài quán Avalon ở bờ hồ đâu :drunk:
sak, chắc cú đại ka con nhà đại gia. Quán Avalon giá cắt cổ mà cú đại công tử đây lại chỉ biết quán đấy chứng tỏ lên HN là cứ đến đó và cứ vung xu :hat:
Tớ có biết đâu, được rủ đến quán đấy một lần thế là lần nào về thì cứ qua quán đấy thôi. Làm ly cà phê Avalon rồi về thôi chứ có vung nhiều xu lắm đâu
thế ko phải là vung xu thì là gì, chậc, đại gia
được rồiquán xá để ma xó này locác đại gia bấm độn chọn ngày lành tháng tốt đichủ nhật – sau 12h nhé – tha hồ tán tỉnh nhau tới chiều, tới tối luôn
thứ 2 thì tớ chịutớ đi làm mànhà tớ cs 1 cái góc trống …em miu nhà tớ bỏ nhà theo gái…nếu bạn ko chê;)
@akiko_chan: đại gia đâu, 6 tháng mới được ly cà phê Avalon, tính ra còn rẻ hơn sáng nào cũng ngồi cà phê vỉa hè, hơ hơ.@Jun: chậc, 26 tháng này tớ mới xong môn cuối, nhanh thì sáng 27 tớ có mặt ở HN, nhưng 27 lại là thứ 2 :D. Bạn nào đài thọ cho tớ 1 tuần ở HN đi =))
Ít nhất thì cũng phải cỡ Hilton chứ
đổi tên con mèo thành Paris Hilton làm gì, tớ có quan tâm mèo hay người tên Hilton đâu, tớ quan tâm cái khách sạn tên Hilton kìa :whistle:
Jun, về nhà lập tức đổi tên con mèo thành Paris Hilton.
của nhà Hilton cả mà, người ta sang thì đương nhiên chỗ ở cũng sang :whistle:
rất tiếc phải thông báo với cả 2 bạn là con mèo nhà tớ nó chỉ thưa khi người ta kêu HEO thôi ànhưng vì nó là Heo nên nhà của nó rất to và thoáng
Chẹp chẹp… :doh:
phải phảinếu ko thì phải chấp nhận múa theo nhạc do các bạn ở đây tự biên tự diễnthấy thế nào?ai ko có iết mục gì thì phải ểm trợ cho hội nghệ sĩ văn gừng chúng mềnh, cậu nhể
một phiếu cho sân thượng
Hơ hơ, vừa nảy ra một ý tưởng. Tình yêu nào đi off thì góp vui một tiết mục văn nghệ văn gừng cây nhà lá vườn cho xôm nhể :jester:
sân tượng ăn điểm vào buổi chiều thôi nhénếu là trưa thì xuống sân vườn đếm mít, bưởi và nghe tớ chơi piano – khuyến cáo: nhớ mang bông nút tai
nàythế mọi người thấy ngổi ở ngoài vườn cây và ngắm hoa sen nở thì thế nào?hay ngồi đua đưa trên xích đu, hoă2cj hóng gió trên sân thượng dưới tán 1 chiếc ô to màu đỏ và lắng nghe tiếng piano