Cứ như vậy, từ đó trở đi mọi chuyện của tôi đều để Aki quyết định hết, đến nỗi dần dà tôi chẳng còn biết mình là ai nữa
Ngày nào tan học chúng tôi cũng chung đường về nhà. Hai đứa đi chậm hết mức. Đôi lúc chúng tôi còn đi cả đường vòng để kéo dài thời gian bên nhau. Nhưng dù thế, cũng vẫn chỉ thoáng cái là đã tới ngã rẽ phải chia tay. Thật kỳ lạ. Vẫn con đường đó, một người đi sao mà dài dằng dặc và quá đỗi nhàm chán, nhưng hai người vừa đi vừa nói chuyện thì lại chỉ muốn được đi mãi như thế thôi. Khi ấy chiếc cặp khoác sau lưng nặng trịch nào sách giáo khoa nào sách tham khảo đối với tôi nhẹ bẫng như không.
Nhiều năm sau nghĩ lại, thấy cuộc đời người ta có lẽ cũng vậy thôi. Sống cô độc đương nhiên cảm thấy cuộc đời là những chuỗi ngày dài và buồn tẻ; nhưng nếu được ở bên người mình yêu thương, thì chỉ thoắt cái người ta đã tới ngã ba đường rồi.
P/s: đọc xong, nghĩ lại tự nhiên thấy cuốn hút với mô típ này, một người chết và cảm xúc của người còn lại. Mà hình như các truyện mình đọc cũng đều thế cả: Lần đầu thân mật; Rừng Nauy; A song for Catlin; Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời; Socrates in love…
P/s 2: có người nhầm thành Scarlet in love